[PLEASE SCROLL DOWN FOR ENGLISH]
Manzi thân mời các bạn tới với ‘𝑺𝒐́𝒏𝒈 𝒗𝒐̂̃ 𝒄𝒂́𝒕 𝒕𝒓𝒐̛̀𝒊’ - loạt tác phẩm thuộc thực hành gần đây nhất của 𝗣𝗵𝗮𝗻 𝗤𝘂𝗮𝗻𝗴 - nghệ sĩ thị giác/nhiếp ảnh gia của Sài Gòn.
️🎉 Tiệc mở xưởng: 18.30 tối thứ Sáu ngày 1 tháng 8 năm 2025
📷 Mở xưởng: 11.00 - 19.00 (thứ Ba - Chủ Nhật) từ 2.8 đến hết 24.8. 2025
➖ Manzi Exhibition Space, 2 ngõ Hàng Bún, Hà Nội
➖ Mở cửa tự do
_________
Khác với các thực hành nhiếp ảnh đã làm nên tên tuổi của Phan Quang, mở xưởng tại Manzi lần này đánh dấu một dịch chuyển quan trọng trong hành trình sáng tạo của anh, trong đó sắp đặt video trở thành trung tâm. Không còn là những hình ảnh tĩnh được dàn dựng kỹ lưỡng theo kiểu "đứng-ngoài-khoảnh-khắc", với bố cục hàm chứa nhiều tầng ý niệm và gài cắm những quan sát sắc sảo, như lưỡi dao lạnh lùng cắt lớp hiện thực, lột trần góc khuất và giải phẫu chấn thương bị chối bỏ hay những định kiến bị phớt lờ. Lần này, trong loạt tác phẩm mới nhất, nghệ sĩ quay ngược ống kính về phía mình: dùng chính cơ thể tự thân như một chất liệu biểu đạt, một công cụ để trải nghiệm, đối mặt và thử thách.
Trong hai tác phẩm video của ‘𝑺𝒐́𝒏𝒈 𝒗𝒐̂̃ 𝒄𝒂́𝒕 𝒕𝒓𝒐̛̀𝒊’, nghệ sĩ và cơ thể của anh hiện lên như một nhân vật cô độc giữa thiên nhiên: trần trụi, không phòng bị, không che chắn. Anh ta đối diện trực tiếp với những mênh mông khôn lường và các lực lượng nguyên sơ không khoan nhượng của tự nhiên: sóng, gió, nắng, sức nén của cát và sự hủy diệt của nước. Những chuyển động của cơ thể – dù thụ động nằm im hay chủ động thao tác, kể cả những hành vi mang tính tự hủy – không được trình hiện như một màn trình diễn kịch tính, mà mang dáng dấp của một nghi lễ thầm lặng, không có khiêu khích hay thách thức, chỉ đơn giản buông xả hoàn toàn. Rút lại những tuyên ngôn, loại bỏ đi ẩn dụ, còn lại chỉ là những trải nghiệm thuần túy bằng thân xác.
Phan Quang đẩy cơ thể sinh học của mình đến giới hạn cuối cùng, như một cách gỡ bỏ bản ngã, để chạm đến một cảnh giới nội tâm, nơi nỗi đau thể xác trở thành cánh cửa dẫn vào sự thiền định sâu sắc. Đây không phải là một cuộc vật lộn nhằm chứng minh ý chí sinh tồn. Trong sự đơn độc tuyệt đối, người nghệ sĩ không tìm kiếm chiến thắng, mà để mặc bản thân bị đe dọa, bị chôn vùi, chìm lấp; để từ trải nghiệm cực đoan mà tái hiện chính mình trong một hình hài khác – dù yếu thế hơn, mong manh hơn, nhưng lại là một tồn tại nguyên bản và chân thật hơn hết. Chân thật trong từng dao động vi tế nhất: tiếng thở, nhịp tim, độ rỗng, sự nén lại, sự thả ra, được duy trì trong một nhịp điệu tất yếu như chính sóng vỗ bờ và cát bay trong gió - bền bỉ và bình thản…
Trải nghiệm ấy không chỉ được tư liệu hóa và trình chiếu lại qua hai thước phim, mà còn được lan truyền, khuếch tán và phản chiếu trong không gian trưng bày – thông qua các tác phẩm nhiếp ảnh và một sắp đặt chân dung làm từ cát nghiền và những mảnh gương. Ở đó, sự xáo trộn giữa cái nhìn-thấy và bị-thấy, giữa chân dung của một người khác và hình ảnh chính mình, giữa cảm giác quan sát và cảm giác bị quan sát – tạo nên một vùng giao thoa mơ hồ: nơi không gian tưởng chừng thinh lặng miên viễn kia bất ngờ dẫn dụ người xem bằng lời mời dấn thân, đối diện và va chạm: Như sóng đánh vào bờ rồi lại cuộn đi xa, ấy là bồi tụ hay cuốn đi mất, là đầy ắp hay rỗng không? Những nghi ngờ về tồn tại và chuyển hóa ấy là dư âm mỗi người tự băn khoăn và tìm kiếm đáp án của riêng mình. Còn với Phan Quang, anh đã nghiệm ra cho mình một kết luận: “Đáy của khổ đau là nơi có hạt mầm hạnh phúc."
///
SÓNG VỖ CÁT TRỜI
Mở xưởng của Phan Quang
Bài viết: Brian Đoàn
Giám tuyển: Nguyễn Thế Sơn
➖🌊_____________➖🌊_____________➖🌊
𝑻𝒉𝒆 𝒔𝒌𝒚, 𝒕𝒉𝒆 𝒔𝒂𝒏𝒅, 𝒕𝒉𝒆 𝒍𝒂𝒔𝒉𝒊𝒏𝒈 𝒘𝒂𝒗𝒆𝒔
𝗮𝗻 𝗼𝗽𝗲𝗻 𝘀𝘁𝘂𝗱𝗶𝗼 𝗯𝘆 𝗣𝗵𝗮𝗻 𝗤𝘂𝗮𝗻𝗴
️🎉 Opening: 06:30 PM Friday night, 1 August 2025
📷 On display: 11.00 AM - 07.00 PM (Tue - Sun) from 02 Aug until 24 Aug 2025
Manzi Exhibition Space, 2 ngõ Hàng Bún, Hà Nội
Free Entrance
___________
Unlike his earlier photography practices that established his artistic reputation, the open studio at Manzi this August marks a pivotal shift in Phan Quang’s creative trajectory, foregrounding video installation as the primary medium. Departing from meticulously composed still images characterized by a “𝑠𝑡𝑎𝑛𝑑-𝑎𝑝𝑎𝑟𝑡-𝑓𝑟𝑜𝑚-𝑡ℎ𝑒-𝑚𝑜𝑚𝑒𝑛𝑡” approach—saturated with layered conceptual frameworks and incisive critical observations that dissect reality like a surgical blade, revealing obscured narratives and repressed traumas or persisting sociocultural prejudices—his latest body of work pivots the gaze inward. The artist employs his own body as both a performative medium and a site for phenomenological exploration and embodied confrontation.
In the two video works comprising “𝑻𝒉𝒆 𝒔𝒌𝒚, 𝒕𝒉𝒆 𝒔𝒂𝒏𝒅, 𝒕𝒉𝒆 𝒍𝒂𝒔𝒉𝒊𝒏𝒈 𝒘𝒂𝒗𝒆𝒔,” the artist’s body appears as a solitary figure immersed in nature: exposed, unguarded, and defenseless. He confronts the vast, unpredictable, and fundamental forces of nature, such as waves, wind, sunlight along with the compressive force of sand as well as the detrimental potency of water. The bodily gestures, whether passively inert or actively engaged, avoid any sense of theatricality or an exhilarating performance. Rather, they suggest a silent, ritualistic submission, a complete letting go. By stripping away compelled narratives and rejecting metaphor, we are left with a pure, unmediated experience, or corporeal phenomenology.
Phan Quang pushes his physical limits not to conquer or assert the will of survival, but to surrender quietly, completely. In the stillness of solitude, he does not resist but yields to be carried, to be undone and dismantled. The body is no longer a vessel of control but a site of openness / a threshold for profound meditative states. And suddenly, something returns: frail, bare, but true. A self remade, one attuned to the tiniest pulses of being—the ‘in and out’ of breath, the hush between heartbeats, the weight of silence, the ebb and flow—as steady and unending as waves against the shore or sand drifting in the wind.
This embodied experience is not solely documented and displayed in the two video installations, but it is also diffused and reflected throughout the exhibition space via photographic pieces and an installation portrait made of crushed sand and cracked mirror shards. Here, the dialectic between seeing and being seen, the portrait of the ‘Other’ and one’s own reflected image, as well as the phenomenological tension between observer and observed produce an ambiguous liminal space. This seemingly infinite silence unexpectedly invites the audience to immerse themselves, confront, and engage. Like waves striking the shore and receding, is this accretion or erosion? Fullness or emptiness? These ontological inquiries resonate as reverberations inviting individual contemplation and interpretation. For Phan Quang, he has arrived at a personal epiphany: “Within the depths of suffering lies the seed of happiness.”
///
𝗧𝗛𝗘 𝗦𝗞𝗬, 𝗧𝗛𝗘 𝗦𝗔𝗡𝗗, 𝗧𝗛𝗘 𝗟𝗔𝗦𝗛𝗜𝗡𝗚 𝗪𝗔𝗩𝗘𝗦
𝗔𝗻 𝗼𝗽𝗲𝗻 𝘀𝘁𝘂𝗱𝗶𝗼 𝗯𝘆 𝗣𝗵𝗮𝗻 𝗤𝘂𝗮𝗻𝗴
𝗧𝗲𝘅𝘁 𝗯𝘆: 𝗕𝗿𝗶𝗮𝗻 𝗗𝗼𝗮𝗻
𝗖𝘂𝗿𝗮𝘁𝗲𝗱 𝗯𝘆: 𝗡𝗴𝘂𝘆𝗲̂̃𝗻 𝗧𝗵𝗲̂́ 𝗦𝗼̛𝗻
You may also like the following events from Manzi Art Space:
Also check out other
Arts events in Hanoi,
Exhibitions in Hanoi.